MƯA SÀI GÒN
Từ Thức
Người đàn bà ngồi dậy, chải mái tọc đen, chẩy dài trên bờ vai trần, trắng mịn như sữa , vai một bức tượng Hy lạp.
Gã đàn ông cuộn trong chăn như con kén, thò đầu ra, hỏi : Mưa ? .Người đàn bà gật đầu :
-Vũ vô kiềm toả năng lưu khách.Sắc bất ba đào dị nịch nhân (1) . Em nhớ thầy T. ngày xưa ở Văn khoa . Một buổi chiều mưa gió như thế này, cả lớp phải ở lại chờ mưa ngớt, thầy T. ngâm câu đó. Tiếng thầy sang sảng; tự nhiên thấy thầy đẹp lão lạ.
Gã đàn ông cắm một điếu thuốc lên môi, không hút :
-Nghe nói cụ vẫn ở Sai gòn , vẫn hỳ hục viết sách. Sách vở thời buổi này. Anh nhớ cái hồi vào vấn đáp Triết đông ,cụ truy anh về Lão giáo. Anh trả lời ngon lành. Lão giáo là nghề của chàng. Nếu trên đời có hai người hiểu Lão giáo , người ấy là anh và Lão tử, nếu Lão tử hiểu lão giáo. Ông cụ vừa chăm chú nghe, vừa gật gù. Anh được đà, tán rộng . Cụ tiếp tục nghe , tiếp tục gật gù. Khi anh dứt lời, cụ nhìn anh chăm chú một lúc rồi hỏi, ôn tồn : mặt mũi anh sáng sủa, sao anh dốt thế ?
Người đàn bà cười. Khi cười, hai mắt nàng nheo lại, mặt nàng rạng rỡ , trẻ và đẹp như những ngày Văn khoa. Anh trả bất cứ gíá nào cho em cười. Cám ơn cụ T, cám ơn Lão tử.
Nàng đưa tay xem giờ : anh đưa em ra phi trường ? .
-Mưa Paris không giữ được em ở lại ?
Nàng lẩm bẩm, đủ cho nàng nghe : nhan sắc em cũng đã không bó được chân anh. Anh mải chạy theo..Em cũng chẳng biết anh mải chạy theo cái gì
Họ xuống đường. Gã đàn ông cầu trời cho nàng đổi ý trước khi tới chổ đậu xe. Đàn bà cứ bốn phút rưỡi họ đổi ý một lần. Có bà lẹ hơn, nhưng trung bình là bốn phút rưỡi .
Tới xe, nàng nói : anh tránh Place Étoile, kẹt xe chết . Em dám trễ máy bay lắm. Mặt y xẹp xuống như một trái banh Adidas xì hơi . Mong một cái xe hốt rác cản mũi kỳ đà như mọi bữa . Nhưng tất cả nhân viên hốt rác Paris hôm đó lịch thiệp, hẹn với nhau không làm phiền những người lái xe .
Y rút một điếu thuốc, không hút , dụ, như dụ con nít : hay em ở lại ít bữa ?
-Đâu được, nàng nói, còn mẹ, còn con, bổn phận…
Cái mệt ở đâu kéo đến, đè lên vai y, nặng. Tại sao đời tôi toàn những con đò, những bến xe, những sân ga và những phi trường ?
Nàng vuốt trai banh Adidas xì hơi, an ủi : tháng Tám em sang. Hay là anh qua Mỹ ? .
Trong đầu gã đàn ông cái hành lang nhà thương dài hun hút , những ông bác sĩ, những cô y tá áo choàng trắng đi lại,mùi éther sực mũi, những viên thuốc xanh đỏ , scanner, IRM , những mũi thuốc đâm nát mông .
Y nói :
-Tháng tám, chắc anh không còn ở Paris nữa . Chắc anh không còn ở một nơi nào …
Một chiếc xe cứu thương hụ còi inh ỏi. Gã đàn ông né sang một bên nhường lối.
Người đàn bà hỏi : Anh nói gì ồn quá, em không nghe.
Y ngần ngừ : Không, không , anh không nói gì cả.
Bên ngoài, mưa như mưa Saigon . Rả-rích-nhức-nhối-như một niềm-tiếc-nối một tiếng thở dài lê thê bất tân như một câu vọng cổ buồn trong đêm khuya tịch mịch như tiếng than vãn của một bà mẹ chờ con như một câu văn dài ngoằng lòng thòng hụt hơi không chấm phẩy .
Mưa như mưa Saigon. Chỉ thiếu những cô nữ sinh đạp xe song song, cười rúc rích trong nón, nước mưa dán vào quần trắng mỏng, vào mông, vào đùi hồng hào thịt da con gái.
Gã đàn ông : À, anh nói : không có mưa nào như mưa Saigon, không có mưa nào ngon như mưa Sai gòn.
( 1 ) Gío bão không có then khoá mà giữ được khách. Nhan sắc không sóng gió mà làm làm chìm đắm người
Nói về mưa Sài Gòn mà không nhắc tới mưa Hà Nội thì ông P.Đ.C. có thể cũng hơi buồn đấy !