On a gagné. Nước Pháp đã thắng. Đội banh Pháp không là đội banh xuất sắc nhất, có rất nhiều may mắn, từ những trận đầu tới trận chung kết.
Football cũng như đời sống : cái may rủi nhiều khi quan trọng hơn khả năng. Tất cả các quốc gia được coi là vua đá banh thi nhau rụng, để lại nước Pháp đương đầu với đội banh của một quốc gia bỏ túi 4 triệu dân. Sau 45 phút đầu, trước áp lực của Croatie ( Croatia), người ta tự hỏi bằng cách nào Pháp có thể tai qua nạn khỏi. Nhưng cuối cùng, họ thắng, vì hữu hiệu, làm bàn đúng lúc, đá banh có kế hoạch, không tổn hao sức lực. Và cũng nhờ may mắn : thắng 4/2, trong đó một trái do chính cầu thủ croate đá vào goal mình, một trái "pénalty'' không có gì hiển nhiên. Khi cái may về phe bạn, không có gì thay đổi được kết quả.
HÀNG TRIỆU NGƯỜI XUỐNG ĐƯỜNG Hàng triệu người đổ xuống đường ở Champs Elysées ( không hiểu tại sao vẫn được gọi là đại lộ đẹp nhất thế giới. Thế nào là đẹp ?). Trên 100 ngàn nhân viên công lực được huy động để giữ an ninh cho một góc Paris trở thành giang sơn của football. Bảo vệ an ninh cho hàng triệu người không dễ. Nước Pháp đang bị khủng bố đe dọa. Gần đây, người ta đã phải xây một bức tường kính chắn bom đạn chung quanh tháp Eiffel. Khắp nước Pháp, người ta chào đón nồng nhiệt chiến thắng. Đây có lẽ là cuộc tụ họp đông người nhất trong lịch sử nước Pháp, đông hơn cả khi Paris được giải phóng, đông hơn cả đám tang đưa tiễn Victor Hugo vẫn được coi là đám đông kỷ lục, đông hơn cả khi nước Pháp chiếm World Cup lần đầu, cách đây 20 năm. Mặc dầu lvẫn còn là một trong những cường quốc trên thế giới, nước Pháp đang hoài nghi, người Pháp mắc bệnh bi quan kinh niên, rất cần một chiến thắng oanh liệt trên lãnh vực toàn cầu để tự tin hơn, để đi tới. Từ khi đắc cử, mục tiêu số một của Macron là biến nước Pháp thành ‘’ la France qui gagne ‘’( một nưóc Pháp chiến thắng ). World Cup rơi đúng lúc.
ẢNH HƯỞNG KINH TẾ, XÃ HỘI Kinh tế Pháp sẽ khởi sắc trong những ngày tới. Kinh tế xây dựng trên sự tin tưởng của người dân. Khi người dân lạc quan, yêu đời, sẽ tiêu thụ nhiều hơn. Từ khi nước Pháp vào tứ kết, các siêu thị đã bán sạch TV đủ cỡ, tiệm ăn đầy người, các quán café tăng gấp 5, gấp 10 tiền thu nhập; bia, rượu chẩy thàng sông. Phản ứng dây chuyền : khi thương mại phát triển, các hãng sở sẽ tuyển dụng nhiều hơn. Mức tăng trưởng kinh tế của Pháp năm nay có thể gấp đôi dự tính. Chắc Macron tiếc không có World Cup mỗi tháng. Câu hỏi không ai trả lời được : tại sao chỉ có football mới huy động được cả một dân tộc ? Tại sao những môn thể thao khác, cũng tập thể, cũng bình dân, như rugby, handball, bóng chuyền, xe đạp vv..không có cái ma lực đó ? Những người thờ ơ với football, coi đá banh chỉ thấy hai chục anh mồ hôi nhễ nhại đuổi theo một trái banh, cũng phải nhìn nhận không khí huynh đệ, vui nhộn, yêu đời chung quanh những trận đá. Mọi người bỏ ưu phiền, đẳng cấp, mâu thuẫn chính kiến, tôn giáo vào túi, sống, chia vui hay thất vọng với người khác.. Muốn sống cái không khí ngày chung kết World Cup, phải vào những quán café nhan nhản khắp nước Pháp Bình thường, đó là nơi những ông già ngồi nhâm nhi ly café, nghiên cứu đánh cá ngựa, chơi loto, trao đổi với nhau chuyện thuốc men, chuyện nhà thương, bác sĩ..
MỘT BỘ MẶT TRẺ Đùng một cái, không biết từ đâu bò ra, tràn ngập những người trẻ. Không phải những người trẻ lẻ loi thường nhật trong métro, lo lắng chuyện thi cử, chuyện kiếm việc, chuyện thất tình..Một bộ mặt trẻ khác, vui nhộn, ồn ào, sống động, thân ái, vô tư, thật dễ thương, thật đáng nhìn, thật đẹp. Một bô mặt trẻ trung bất ngờ của một nước già nua là nước Pháp. Hội tuyển túc cầu Pháp kỳ này được toàn dân Pháp ủng hộ, cũng vì trẻ trung ( tuổi trung bình 26, nhiều cậu chưa quá 20), hồn nhiên, có tinh thần đồng đội. Trái với cách đây 4 năm, cả nưóc ghét hội tuyển nhà, vì đa số là những anh triệu phú thất học, cá nhân chủ nghĩa, ích kỷ, đá banh một mình hơn là với đồng đội. Nhiều người mong họ thua cho lẹ, khăn gói về nước, để khỏi bực mình. Cầu thủ trẻ, ủng hộ viên trẻ, càng ngày càng nhiều phụ nữ. Có cô lần đầu để mắt tới một trân đá banh, có cô trẻ măng bình luận như chuyên gia thứ thiệt. Những cô hàng xóm tự nhiên đẹp hơn . Không có gì bằng những nụ cười làm đẹp hơn khuôn mặt. Càng đẹp hơn khi Paris đang mùa hè nắng ấm, các thiếu nữ tươi hơn ngày thường, đẹp hơn ngày thường, với quần short, chân dài, áo hở vai, trên má vẽ cờ Pháp xanh, trắng, đỏ. Nhiều cô trang sức như đi khiêu vũ. Cả nước Pháp trở thành một vũ trường lộ thiên. Football chỉ là một cái cớ để tuổi trẻ ra đường, gặp nhau, quên cái tôi, sống những giây phút tuyệt với, với và giữa những người khác. Nếu hội tuyển Pháp thua, chắc họ cũng ở lại nhẩy nhót suốt đêm.
Chỉ nhìn cái khuôn mặt trẻ trung, lạc quan, cắn cuộc đời giữa hàm răng trắng, trong tiếng cười, tiếng vỗ tay cổ võ rầm rộ cả khu phố, cũng đủ thấy World Cup là một ngày hội đáng sống. Rất nên có World Cup mỗi tuần, dù người ta mê hay ghét football
Từ Thức, Paris 15/05/2018
Ai cũng có quyền vui mừng. Ủng hộ đội banh nhà là chuyện thường. Nhưng đấu với Uzbekistan hơi khác với vào chung kết World Cup. Có người thấy kỳ kỳ, khi cả nước sôi sục vì chuyện ăn thua một trận đá banh, trong khi dửng dưng với chuyện hơi quan trọng hơn một chút, là chuyện mất nước.
Lời phê bình của anh về đội túc cầu Pháp ''không là đội banh xuất sắc nhất, có rất nhiều may mắn, từ những trận đầu tới trận ..'' có thễ áp dụng cho đội tuyển túc cầu Anh quốc, nhưng phải sửa lại là ''đội banh tầm thường nhưng nhờ đụng với các đội banh khác tệ hơn và kém may mắn hơn nên mới vô được bán kết.'' Nước Anh tiu nghiủ sau trận bán kết. Nhưng dn Anh cũng muốn bày tỏ 1 chút gì gọi là ''ghi nhận sự cố gắng không thành'' của đội banh gà nhà, họ đã cho đổi tên Trạm Metro ''Southgate'' đ̉ phía Bắc London thành ''Gareth Southgate'' station - tê…